Bài đăng

  Cuộc sống là những cái vả bất ngờ... Đã nhiều năm qua, mình cứ sống, cứ làm việc, mọi thứ trôi qua như thể đã được lập trình sẵn. Sáng dậy, đi làm, về nhà, lo cho gia đình. Lặp đi lặp lại. Không có gì sai, nhưng cũng chẳng có gì mới. Rồi một ngày, mây vẫn trôi, cuộc sống vẫn xoay vòng như thường lệ... thì bụp – một cú vả bất ngờ. Mình thất nghiệp ở tuổi 35. Không kịp phản kháng, không kịp chuẩn bị. Mình chẳng biết nên phản ứng ra sao. Chỉ là... ừ thì, chắc nó nên là như vậy. Nhưng chính cú vả đó làm mình bừng tỉnh sau bao năm lặng lẽ. Cuộc sống của mình bắt đầu khuấy động. Không còn là những ngày trôi qua vô định. Giờ đây, mình đứng giữa quá nhiều câu hỏi: Liệu đâu mới là nơi phù hợp với mình? Mình có thể phát triển bản thân nữa hay không? Liệu mình có đứng vững hơn sau biến cố này? Có quá nhiều câu hỏi cho một người phụ nữ U40 đã có gia đình. Nhưng có lẽ, chính những câu hỏi đó mới là điểm khởi đầu. Không phải để quay lại như cũ, mà để bước sang một chương mới – nơi mình sốn...

Gửi cô bé 18 tuổi của mình

  Gửi cô bé 18 tuổi của mình,   Năm ấy, em đã mơ trở thành một cô cảnh sát xinh đẹp. Giấc mơ nghe thật hay ho, và em đã tin rằng mình sẽ làm được. Em tự tin bước vào vòng khám sức khỏe, mang theo cả niềm tin của ba — người luôn âm thầm ủng hộ em.   Nhưng rồi, em phải dừng lại vì thiếu đúng 1cm chiều cao. Em đã khóc, ngay trước mặt đồng nghiệp của ba. Em thấy tổn thương, thấy xấu hổ, thấy mình nhỏ bé. Em thề sẽ không bao giờ bước vào ngành công an nữa.   Thế nhưng, chính cú trượt ấy đã khiến em đứng dậy. Em đã học chăm hơn, quyết tâm hơn, không phải để chứng minh với ai, mà để giữ lòng tự trọng của mình — và của ba.   Ngày tra điểm, em và mẹ hồi hộp đến nghẹt thở. Và em đã đậu. Không phải điểm cao nhất, nhưng là niềm tự hào lớn nhất lúc đó.   Em đã trở thành sinh viên Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM. Một ngôi trường danh giá. Một hành trình mới.   Cảm ơn em — cô bé 18 tuổi — vì đã không bỏ cuộc. Cảm ơn ba mẹ — vì đã luôn tin em.   Thương...